Có một cô gái mới có 18 tuổi, đang sống trong gia đình có nề nếp, khuôn phép với bà mẹ của mình. Một hôm, cô bỗng chán sống chung với Mẹ, muốn tự do nên đã nói với mẹ:
“Con chán sống với mẹ lắm rồi, con đi đây!”
Thế là cô bỏ nhà đi, lấy thế giới bao la làm nhà mình. Tuy nhiên, vì không nghề nghiệp, cô chẳng tìm ra việc làm, nên phải làm gái đứng đường, đem thân xác, hình hài mình ra làm thứ để mua bán, đổi chác.
Năm tháng cứ thế trôi qua, mẹ cô ngày càng già đi vì nhớ con. Trong khi cô càng trượt dài trong lối sống sa đoạ của mình. Không còn chút liên lạc nào giữa hai mẹ con trong những năm tháng ấy.
Nghe đồn về lối sống của con gái mình, bà mẹ đã đi tìm con trong khắp thành phố. Bà lân la đến từng nhóm cứu trợ với lời thỉnh cầu đơn giản: “Làm ơn cho tôi chưng tấm hình ở đây!” Đó là tấm hình một bà mẹ tóc muối tiêu, mỉm cười với hàng chữ: "Mẹ vẫn yêu con... Hãy về nhà đi con!".
Vài tháng trôi qua, vẫn không có gì xảy ra. Rồi một ngày, cô gái đến toán cứu trợ nọ để nhận một bữa ăn cứu đói. Ban đầu, cô không để ý đến tấm hình vì mải lo nhận thức ăn. Nhưng khi đã nhận gói thức ăn cứu trợ xong, cô đi ngang và liếc qua tấm hình, bất chợt, cô nhận ra khuôn mặt dù nhăn nheo, cằn cỗi nhưng là mẹ mình. Cô đến xem kĩ bức ảnh. Đúng rồi, đúng là mẹ cô và cả những điều bà viết nữa: "Mẹ vẫn yêu con... Hãy về nhà đi con!".
Lúc đó, trời đã tối nhưng bức hình đã làm cô gái xúc động, ôm mặt bật khóc rồi cô quyết định phải chạy bộ về nhà. Về đến nhà, trời đã sáng tỏ. Cô sợ hãi khép nép không biết sẽ phải nói ra sao với mẹ.
Khẽ gõ cửa, cô thấy cửa không khoá. Cô nghĩ chắc có trộm vào nhà. Lo lắng cho sự an toàn của mẹ mình, cô chạy vội vào buồng ngủ của bà và thấy bà vẫn đang ngủ yên. Cô đánh thức mẹ mình dậy và nói: “Mẹ ơi, con đây! Con đây! Con đã về nhà rồi, xin tha thứ cho con!” Không tin vào đôi mắt mình, bà mẹ lau nước mắt rồi hai mẹ con ôm chầm lấy nhau.
Cô gái nói với mẹ: “Mẹ à, con lo quá. Thấy cửa không khoá, con cứ nghĩ nhà có trộm!” Bà mẹ nhìn con âu yếm: “Không phải đâu con à! Từ khi con đi, cửa nhà mình chưa bao giờ khoá.Mẹ sợ lúc nào đó con trở về mà mẹ không có ở đây để mở cửa cho con!”Và cô gái lại gục đầu vào lòng mẹ, bật khóc!
Hình ảnh người mẹ yêu thương trong câu chuyện gợi nhắc đến hình ảnh một người Mẹ thiêng liêng khác, đó là MẸ MARIA.
Trái Tim Vô Nhiễm Đức Mẹ.
Lời Chúa: Lc 2,41-52
41 Hằng năm cha mẹ Chúa Giêsu có thói quen lên Giêrusalem để mừng lễ Vượt Qua. 42 Lúc bấy giờ Chúa Giêsu lên mười hai tuổi, cha mẹ Người đã lên Giêrusalem, theo tục lệ mừng ngày lễ Vượt Qua. 43 Và khi những ngày lễ đã hoàn tất, hai ông bà ra về, trẻ Giêsu đã ở lại Giêrusalem mà cha mẹ Người không hay biết. 44 Tưởng rằng Người ở trong nhóm các khách đồng hành, hai ông bà đi được một ngày đàng, mới tìm kiếm Người trong nhóm bà con và những kẻ quen biết. 45 Nhưng không gặp thấy Người, nên hai ông bà trở lại Giêrusalem để tìm Người. 46 Sau ba ngày, hai ông bà gặp thấy Người trong đền thờ đang ngồi giữa các thầy tiến sĩ, nghe và hỏi các ông. 47 Tất cả những ai nghe Người nói đều ngạc nhiên trước sự hiểu biết và những câu Người đáp lại. 48 Nhìn thấy Người, hai ông bà đã ngạc nhiên, và mẹ Người bảo Người rằng: "Con ơi, sao Con làm cho chúng ta như thế? Kìa cha Con và mẹ đây đã đau khổ tìm Con". 49Người thưa với hai ông bà rằng: "Mà tại sao cha mẹ tìm Con? Cha mẹ không biết rằng Con phải lo công việc của Cha Con ư?" 50 Nhưng hai ông bà không hiểu lời Người nói.
51 Bấy giờ Người theo hai ông bà trở về Nazarét, và Người vâng phục hai ông bà. Maria mẹ Người ghi nhớ những việc đó trong lòng. 52 Còn Chúa Giêsu thì tiến tới trong sự khôn ngoan, tuổi tác và ân sủng, trước mặt Thiên Chúa và người ta.
Vì yêu nhân loại Mẹ đã nhiều lần hiện ra bảo vệ, ban ơn, dạy dỗ, nhắc nhở, khuyên răn nhân loại.
Mẹ yêu nhân loại, yêu từng người một, yêu cả tôi “tôi yếu đuối và vô ơn”. Xin cho con nhận thấy những sai lầm và yếu đuối của mình, biết chạy về với Mẹ như cô gái trong câu chuyện trên, để được ở mãi trong vòng tay ấm áp yêu thương của Mẹ. Amen.